Hắn lập tức đứng dậy, đi ra khỏi động phủ, đến bên vách núi, nhìn tuyết bay đầy trời, hắn rất muốn hô to phát tiết sự buồn bực khổ tu trăm năm, nhưng hắn đã nhịn xuống rồi!
Không được!
Nhất định phải ra ngoài đi dạo, nói chuyện với người khác!
Phương Vọng lập tức xuất phát, đến thăm hỏi các tộc nhân của hắn, ngoài Chu Tuyết, tất cả đều đang ở trong động phủ của mình.
Mãi đến ba ngày sau hắn mới trở về, hắn bước đến trước cửa, do dự chốc lát, rồi lại đến trước động phủ của Cố Ly, nói: “Cố cô nương, có ở đây không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây