Tốn đến một canh giờ, Phương Vọng mới có thể thoát thân. Hắn nhanh chóng trở về trước động phủ sơn môn của mình, phát hiện Cố Ly đang đợi ở cửa.
Phương Vọng đáp xuống đất, đang định lên tiếng chào hỏi, Cố Ly đã nói trước: “Rất thất vọng nhỉ, nhưng ta không thể từ chối, cho dù ta không muốn, tông môn cũng sẽ đẩy ta lên. Hơn nữa bản thân ta cũng muốn có cơ hội này, lúc trước phụ thân ta đã từng nói chuyện này với ta.”
Phương Vọng chớp mắt, hỏi: “Thất vọng cái gì? Ta chỉ có hâm mộ. Làm ơn, ngươi đang khoe khoang ở đây à?”
Công bằng?
Buồn cười, trên đời này ngoài sống chết, đâu có chuyện công bằng tuyệt đối!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây