Từng âm thanh vang dội khắp thiên địa, chấn động đến điếc tai. Chúng sinh ở đại lục Hàng Long càng run rẩy trong lòng, không hiểu sao muốn quỳ xuống nhận lỗi, hối hận về dục vọng của mình đối với Thiên Đạo.
Phương Vọng ngồi trong ánh sáng vàng, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, hắn nhẹ giọng nói: “Nếu như Thánh đạo, Đế đạo không địch lại được Thiên Đạo thì còn ý nghĩa gì mà tồn tại? Nếu các ngươi không trân trọng ân đức được hồi sinh, vậy thì chuẩn bị biến mất hoàn toàn đi.”
Giọng nói của Phương Vọng vang vọng khắp nhân gian, thậm chí còn truyền xa hơn cả giọng nói của Đại Thánh, Đại Đế. Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, như thể đang thì thầm bên tai chúng sinh nhưng sự cường thế trong lời nói đủ khiến bất kỳ sinh linh nào cũng phải kính sợ.
Giọng nói của hắn vừa dứt, thiên địa lập tức chìm vào im lặng, những tiếng quát tháo kia đều biến mất, chỉ còn những cột sáng trắng bao quanh Côn Luân vẫn chưa tan đi.
Thương Lan Đế vẫn đứng trên mũi kiếm đỏ khổng lồ, bất động, ánh mắt đờ đẫn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây