Lại hai ngày thời gian trôi qua.
Bọn họ đi tới trước một ngọn núi to lớn vĩ ngạn. Ngẩng đầu nhìn lại, không nhìn thấy đỉnh núi, cao vút trong mây, hùng cứ vùng đất hơn mười dặm. Thế núi bốn phương tám hướng dốc đứng, kéo dài chập trùng. Cây cối thưa thớt, hiện ra rõ sự mênh mông ấy.
Phía sau ba người Chu Tuyết, trùng trùng điệp điệp yêu thú đi theo, số lượng chừng trên trăm. Con hình thể lớn nhất chính là một con lợn rừng, vai cao hai trượng, răng nanh chừng dài một trượng, lông đen toàn thân tung bay như lửa, kinh dị đáng sợ. Nó nhìn như đáng sợ, trên thực tế còn chưa đạt tới trình độ tinh quái.
Chu Tuyết đi thẳng tới trước một vách núi, sờ sờ ở bên trên. Rất nhanh, nàng hình như chạm vào cơ quan nào đó, vách núi rung động, lộ ra khe hở. Bụi đất tung bay, một cánh cửa mở ra phía ngoài, lộ ra một cửa động khổng lồ cao năm trượng.
Cánh cửa này ở trên vách núi đá nơi đây có vẻ nhỏ bé, nhưng trước mặt đám người Phương Vọng, lại giống như một tòa cao ốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây