Hồng Tiên Nhi trừng mắt hỏi, má phồng lên vì tức giận. Nàng đã sớm nói với Phương Vọng rồi, gọi nàng là Tiên Nhi, không được gọi là Hồng cô nương, Thất công chúa hay Hồng Tiên Nhi, như vậy nghe thật xa cách, nhưng Phương Vọng không nghe, cứ chọc tức nàng.
Phương Vọng chỉ tay về phía bên kia dòng suối, cười nói: “Ngươi đứng bên này đi, từ góc độ này nhìn ngươi, đẹp hơn.”
Lời này vừa nói ra, mặt Hồng Tiên Nhi ửng hồng, nàng chậc chậc khen ngợi: “Không ngờ đầu gỗ như ngươi cũng có thể nói ra lời này sao?”
Nàng có vẻ như đang chế giễu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhảy sang bờ bên kia của dòng suối.
Phương Vọng lắc đầu cười khổ: “Năm xưa ta ở thành Nam Khâu, người ta gọi ta là Phương tầm hoan, ta há có thể là đầu gỗ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây