Khóe miệng hắn trào ra máu tươi, hắn lau máu ở khóe miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phương Vọng, vốn tưởng ta đã đánh giá cao ngươi, không ngờ cuối cùng vẫn là đánh giá thấp ngươi. Sao thế gian lại có thiên tài như ngươi, đúng là khiến người ta ghen tỵ.”
Hắn cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay của mình, chỉ thấy trong lòng bàn tay có chín nốt ruồi đỏ, một trong số đó đang dần phai màu.
Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên trong lối đi hang động phía trước, Cơ Như Thiên lại lau vết máu rỉ ra ở khóe miệng, ngước mắt nhìn.
“Khí tức của ngươi rối loạn như vậy, lẽ nào Chu Thiên đạo công của ngươi đã mất một Chu Thiên rồi?”
Giọng nói già nua vang lên, một ông già mặc áo đen bước vào, cả đầu hắn đầy tóc trắng, râu trắng dài đến bụng, khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây