Tất nhiên hắn sẽ không nghi ngờ phán đoán của Phương Vọng, hắn quay đầu, cắn răng nói: “Ta phải ở lại với ngươi!”
Phương Vọng hít sâu, nói: “Thế trận lớn như vậy chắc chắn là để mai phục ta, ngươi mau về đi, nghe lời ta, nghĩ đến đám Phương Hinh. Hơn nữa cho dù một mình đánh không lại, cũng dễ chạy trốn, cũng không thể đợi đến lúc đó còn phải chăm sóc ngươi!”
Nghe vậy, Phương Hàn Vũ không khỏi cắn răng, hắn cũng không lề mề, lập tức ngự kiếm đi về phía lúc đến.
Đợi lúc không còn thấy bóng dáng của hắn, Tiểu Tử không nhịn được hỏi: “Công tử, chúng ta phải làm sao? Trốn sao?”
Phương Vọng nhìn chằm chằm phía trước, nói: “Không thể trốn, nếu trốn, thì bọn họ sẽ truy tìm, như vậy Phương Hàn Vũ sẽ có nguy hiểm. Hơn nữa các tộc nhân của ta cũng tiến về phía trước theo hướng này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây