Vừa nghĩ đến sau này Phương gia có thể sẽ có tiên nhân, trái tim Phương Mãnh sắp bay lên trời rồi.
Phương Vọng hỏi: “Gia gia, ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”
Phương Mãnh lấy lại tinh thần, cười nói: “Có hai chuyện, một là hôn sự của ngươi và Chu Tuyết, mặc dù tạm thời các ngươi không muốn thành thân, nhưng lời của phụ mẫu, ước hẹn hôn sự có thể tạm thời quyết định trước.”
Phương Vọng vội vàng nói: “Gia gia, sau này ta không thể ở Phương gia mãi, ta không muốn thành gia, chí hướng của ta là du lịch thiên hạ. Đương nhiên, ta sẽ không quên nhà, sẽ bớt thời gian trở về, chuyện nối dõi tông đường thì giao cho tộc nhân khác đi.”
Phương Mãnh trợn mắt nhìn hắn, hỏi: “Ai nói muốn trói buộc ngươi? Ai dám trói buộc ngươi, ta là người đầu tiên không đồng ý, sau này ngươi làm gì, ta đều ủng hộ ngươi. Nhưng sau lưng Chu Tuyết rõ ràng có cao nhân, Phương gia có thể có hôm nay là may nhờ có nàng, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, ngươi không ra tay, vậy có thể đảm bảo cả đời nàng không gả ư? Nếu như nàng gả rồi, ngươi có thể đảm bảo trái tim của nàng còn thuộc về Phương gia không? Cho dù Phương gia không nên trói buộc nàng, thời gian lâu rồi dù sao cũng sẽ trở thành người xa lạ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây