Giết người chỉ mang lại sự sợ hãi hoặc thù hận thôi.
Phương Vọng đáp xuống đầu cầu, Tùng Kình Uyên lập tức để các kiếm thị dẫn Khổng Tích đi chữa thương.
Tiểu Tử nhảy lên vai của Phương Vọng, hừ hỏi: “Công tử, tại sao không trực tiếp giết chết hắn?”
Phương Hàn Vũ gật đầu, mảnh vải không thể che giấu sát khí của Tuyệt Tâm Tà Mục.
Tùng Kình Uyên lại nói: “Giết hắn dễ như trở bàn tay, nhưng cần gì phải vậy. Qua trận chiến này, kiếm tâm của hắn coi như sụp đổ rồi, không thể tạo ra uy hiếp. Sau này các giáo phái lớn thấy hắn, thì sẽ nhớ đến hắn từng bại trong tay Phương Vọng, đây mới là đá kê chân tốt nhất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây