Vương Nguyên Vinh chớp chớp mắt, nữ tế này cũng quá tùy tâm đi.
Nguyên bản hắn còn tưởng rằng trong thư sẽ là trường thiên đại luận gì chứ, kết quả là một tờ giấy trắng viết hai câu, khiến cho hắn cảm thấy mất mát làm sao.
Vương Quả Nhi: “Quả nhi, cô trượng đi nhé, lần sau lại đến sơn trang làm khách, cô trượng sẽ dẫn ngươi đi du ngoạn giang hồ, không cần luyến tiếc cô trượng rời đi.”
“Cô trượng biết ngươi không phải luyến tiếc cô trượng rời đi, ngươi luyến tiếc mỹ vị của hồ lô đường trên người cô trượng.”
“Dưới gầm giường nhà gỗ của ta có một cái rương lớn, bên trong không chỉ có hồ lô đường, còn có kẹo mút do cô trượng ta chế tạo.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây