“Điều đáng tiếc duy nhất là Hoài Ngọc không thể tiếp tục đi cùng với tiên sinh, con đường trường sinh dài đằng đẵng này, tiên sinh nhất định phải tự bảo trọng bản thân.”
“Hai người chúng ta chẳng qua chỉ là người đã chết, tiên sinh không cần để chúng ta ở trong lòng.”
“Không còn chúng ta trói buộc, tiên sinh ngươi mới có thể trở về làm thiên hạ đệ nhất tiêu dao.”
Đọc xong, Trần Trường Sinh cất bức thư đi, nhìn Công Tôn Hoài Ngọc nằm trên đất nói.
“Nha đầu ngươi, muốn đi cũng không tự mình tới chào hỏi ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây