Ta Mở Tiệm Cơm Ở Yêu Giới

Chương 9: Con có thể ăn chay

Chương Trước Chương Tiếp

Nhân lúc Thiên Thiên đang tiêu hóa thức ăn, Hạ Dung vội vàng đến địa điểm đã hẹn với mẫu thân, để lại ký hiệu, sau đó quay lại nhà tranh để khởi hành. Thương Viễn cất căn nhà hôm qua đi, lấy ra một miếng ngọc bội, biến thành một chiếc thuyền bay. Thuyền bay nhanh chóng to ra, cuối cùng biến thành một chiếc thuyền ô bồng đậu ở trong sân.

Bề ngoài của thuyền bay không có gì nổi bật, chỉ là hình dáng của một chiếc thuyền bay bình thường, nhìn từ bên ngoài, chiếc thuyền nhỏ nhỏ, bên trong chỉ có thể ngồi bốn người. Thiên Thiên kéo Hạ Dung lên thuyền bay, sau khi vén rèm lên, Hạ Dung cảm thấy mình như nhìn thấy một trang viên! Chính là viện tử tam tiến thời cổ đại!

Đầu tiên đập vào mi mắt là một cánh cửa thuỳ hoa, Thiên Thiên đẩy cửa thuỳ hoa ra, phía sau là một tứ hợp viện rộng lớn, trong sân trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo, bên cạnh sân là một linh trì. Hạ Dung lập tức cảm thấy mình như một đứa nhà quê lạc vào hào trạch.

Hạ Dung bước qua ngưỡng cửa, hít sâu một hơi, trong hơi thở có một lượng lớn linh khí tràn vào, từng đợt hương hoa thoang thoảng bay tới. Thiên Thiên kéo Hạ Dung đến ngồi xuống đình nghỉ chân bên cạnh linh trì, bàn ghế trong đình đều có màu gỗ nhạt, hoa văn chạm khắc trên thành ghế rất tinh xảo.

Thương Viễn nhất định là một thổ hào. Thiên Thiên là một tiểu thổ hào. Sau khi Hạ Dung và Thiên Thiên ngồi xuống, thuyền bay từ từ bay lên, cách mặt đất ngày càng xa, núi Tê Hà biến thành dãy núi trắng nhấp nhô, cuối cùng chỉ còn thấy mây mù dưới chân.

Dãy núi Tê Hà có tác dụng áp chế linh lực, sâu trong dãy núi, tu sĩ không thể ngự kiếm phi hành, pháp khí phi hành cũng không thể bay được. Thế mà thuyền bay của Thương Viễn lại có thể bay lên trời! Hạ Dung không cảm thấy linh lực bị áp chế, rất ngạc nhiên hỏi: “Không phải dãy núi Tê Hà cấm pháp khí phi hành sao?”

Thương Viễn đáp: “Thuyền bay này có trận pháp đặc biệt.” Hơn nữa, dãy núi Tê Hà tuy áp chế linh lực, nhưng chỉ cần linh lực đủ mạnh, vẫn có thể sử dụng một phần.

Thuyền bay bay rất nhanh nhưng rất ổn định, những đám mây xung quanh thuyền bay lùi lại phía sau vun vút. Trên thuyền bay có thiết lập kết giới, vì vậy chỉ có làn gió nhẹ thoang thoảng thổi vào. Mặt trời bị kết giới che chắn, cũng không quá chói mắt. Ngồi trong đình, đón gió nhẹ, ngửi hương hoa, thật thoải mái dễ chịu.

Thương Viễn ngồi trên ghế thiền định, Hạ Dung không quá chấp niệm với việc tu luyện, nên ngồi trên thuyền bay khó tránh khỏi buồn chán, bèn hỏi Thiên Thiên: “Thiên Thiên, mỗi ngày đệ tu luyện lúc nào? Tu luyện mấy canh giờ?”

“Cha bảo cục cưng mỗi ngày chỉ cần tu luyện một canh giờ là đủ rồi. Cục cưng còn nhỏ, vẫn là một bé con mà!” Vì vậy không cần phải tu luyện suốt.

Hạ Dung cùng Thiên Thiên làm xong bài tập hôm nay, chính là cùng Thiên Thiên ngồi thiền một canh giờ. Thiền định xong, nàng dẫn Thiên Thiên đến nhà bếp trên thuyền bay, chuẩn bị nấu cơm.

Hôm nay Hạ Dung định làm thịt kho tàu, tôm kho tàu, canh sườn hầm củ sen, và trứng xào bắp.

Thương Viễn nhận bát cơm và đũa từ Hạ Dung, gắp một miếng thịt kho tàu, thịt kho tàu xen lẫn mỡ và nạc, béo mà không ngấy, thơm ngọt mềm mại, cắn một miếng thơm phức. Lại gắp một con tôm, tôm có màu đỏ thẫm bóng loáng, tươi ngon ngọt nhẹ, ăn rồi lại muốn ăn nữa. Thương Viễn nếm thử món trứng xào bắp, bắp mặn ngọt, trứng xào mềm mại thơm ngon.

Thiên Thiên đã nếm thử thịt kho tàu khi vừa múc ra khỏi nồi, cậu bé bảo Hạ Dung múc nước sốt cho mình trộn cơm, một miếng thịt kho tàu, một miếng cơm, ăn đến miệng nhỏ bóng nhẫy, không ngừng lại được.

Hạ Dung vừa ăn vừa bóc vỏ tôm, cho tôm đã bóc vỏ vào bát Thiên Thiên, Thiên Thiên vừa ăn cơm vừa ăn tôm, ăn đến mức đầu cũng không ngẩng lên.

Thương Viễn vừa ăn cơm vừa học theo Hạ Dung bóc vỏ tôm cho con trai. Thiên Thiên không hề từ chối, nhìn thấy tôm trong bát liền a một miếng ăn hết, rất thích ăn tôm.

Hạ Dung múc cho Thiên Thiên một thìa trứng xào bắp, trẻ con đều thích đồ ngọt, bèn hỏi Thiên Thiên: “Bắp ngọt lắm, đệ nếm thử xem, có thích không.”

“Ngon, ngon~” Thiên Thiên vừa nhai bắp vừa nói, nói cũng không rõ ràng.

Hạ Dung nhìn dáng vẻ đáng yêu của Thiên Thiên, vui vẻ múc cho Thiên Thiên một bát canh sườn hầm củ sen, ăn cơm xong lại uống một bát canh.

Sườn chỉ cần mút nhẹ là tách khỏi xương, củ sen rất bở ít xơ, sườn và củ sen hòa quyện vào nhau, Thiên Thiên uống hết một bát lớn.

Xoa xoa bụng, miệng nói còn muốn ăn, nhưng bụng lại bảo đã no rồi.

Thấy cha đặt đũa xuống, Thiên Thiên ngồi lên đùi cha, để cha xoa bụng giúp tiêu hóa. Thương Viễn dùng khăn tay lau sạch dầu mỡ và cơm dính trên miệng Thiên Thiên, dùng chân khí giúp Thiên Thiên tiêu hóa.

Ăn cơm xong, Hạ Dung dọn dẹp bát đĩa chỉ bằng một nốt nhạc. Hôm qua Thương Viễn ăn ba bát, hôm nay cũng ăn ba bát, cũng không thấy hắn đặc biệt thích món nào.

“Mọi người có món nào đặc biệt thích ăn, và món nào đặc biệt không thích ăn không? Bây giờ nguyên liệu còn hạn chế, đợi đến nơi, ta sẽ đi mua nguyên liệu làm những món mọi người thích.”

“Món nào cô làm hôm qua và hôm nay đều ngon, đặc biệt là sườn kho tàu, thịt kho tàu, tôm kho tàu!”

Thiên Thiên gật đầu nhỏ tán thành, “Đúng vậy, đúng vậy~”

Hạ Dung hiểu ra, cả hai đều là động vật ăn thịt, “Thịt thì ngon thật, nhưng ăn đủ chất dinh dưỡng mới cân bằng!”

Thiên Thiên gật đầu, “Tỷ tỷ nói đúng~”

Thương Viễn không chịu nổi dáng vẻ Hạ Dung nói gì Thiên Thiên cũng gật đầu đồng ý, cố gắng truyền đạt cho Thiên Thiên quan niệm đúng đắn, “Con người thì nên ăn đủ chất dinh dưỡng, nhưng chúng ta là yêu! Bộ tộc của ta không ăn chay, đều thích ăn thịt, chỉ thích ăn thịt.” Hắn không phải là yêu quái ăn chay!

Hạ Dung: Nhưng ta nghe nói yêu tu hóa thành người cũng phải ăn chay, ngươi đừng có lừa ta!

Thiên Thiên nói: “Con có thể ăn chay, chỉ cần là tỷ tỷ làm, con đều thích ăn.”

Thương Viễn: Thằng nịnh hót này.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)