Hạ Dung: “Nguyên hình của ngài là gì?”
Thương Viễn: ...
Ồ ồ ồ, không thể nói ra sao!
Hạ Dung: Bắp cải hôm qua, ngô, củ sen hôm nay, ngài cũng ăn rất ngon lành mà! Ngài đây là kén ăn, chính là kén ăn! Ngài trông thanh tao như trăng thanh gió mát, ai ngờ lại kén ăn! Hình tượng của ngài sụp đổ rồi ngài có biết không? Hạ Dung liếc Thương Viễn một cái đầy ẩn ý.
Thương Viễn nhìn ánh mắt của Hạ Dung: ... Đây là ánh mắt gì? Bộ tộc ta thật sự không ăn chay...
“Chúng ta sắp đến trấn Thanh Thạch rồi.” Thương Viễn dùng thần thức quét qua tầng mây, nhìn thấy những ngôi làng quen thuộc bên dưới.
“Trong trấn có bán nguyên liệu nấu ăn và gia vị không?” Đồ dùng sinh hoạt nàng có một ít dự trữ trong túi trữ vật, nhưng không có nguyên liệu nấu ăn và gia vị cần thiết thì nàng thật sự không quen.
Thương Viễn nói đợi đến nơi sẽ dẫn nàng đi mua.
Thuyền bay lượn giữa biển mây, ánh nắng chiếu xuống những đám mây, vô cùng đẹp đẽ. Thuyền bay từ từ hạ xuống, dần dần nhìn thấy một dãy núi trùng điệp, đỉnh núi cao vút tận mây xanh. Trên núi phủ đầy tuyết trắng, đỉnh núi chìm trong sương mù, bên dưới lộ ra thảm thực vật màu vàng, giữa những ngọn núi thỉnh thoảng lộ ra những dải ruy băng trắng uốn lượn, đó là những dòng suối nhỏ.
Giữa những dãy núi, xuất hiện trấn Thanh Thạch cổ kính. Trấn Thanh Thạch phi hành nên Thương Viễn chuẩn bị hạ cánh ở ngoài thành.
Hạ Dung nhìn những đỉnh núi cao chót vót, câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu là: “Đỉnh núi cao như vậy, Thiên Thiên, đệ làm thế nào mà chạy từ trấn Thanh Thạch đến chân núi Tê Hà vậy?”
Thiên Thiên đáp: “Đệ dùng nguyên hình bay qua đó!” Cậu biết bay, cậu bay siêu nhanh siêu cao!
Hạ Dung nhìn đỉnh núi cao lớn, xoa đầu Thiên Thiên: “Đệ bay cao thật đấy!”
Thiên Thiên thành thật gật đầu, cậu giỏi lắm! Sau này nhất định sẽ trở thành đại yêu lợi hại nhất! “Đệ bay được hơi cao cao rồi, đợi đệ lớn lên, đệ có thể cõng tỷ tỷ bay giữa biển mây, đệ bay vừa cao vừa nhanh!”
Thương Viễn liếc nhìn thằng con một cái, mặt mày đen xì. Thằng nhóc con mới bé tí như vậy, đã biết bỏ nhà ra đi rồi! Thiên phú lợi hại như vậy lại dùng để bỏ nhà ra đi, đúng là lợi hại thật.
Hạ Dung: Hèn gì chạy xa như vậy, phụ huynh mới tìm đến! Hạ Dung len lén nhìn sắc mặt lạnh như băng của Thương Viễn, lo lắng sau khi về nhà Thiên Thiên sẽ bị ăn một trận măng xào thịt!
“Vậy tỷ tỷ cảm ơn Thiên Thiên trước, Thiên Thiên giỏi quá! Phụ thân có nói với Thiên Thiên không, trẻ con không được tự ý ra ngoài một mình, phải có người lớn đi cùng. Bởi vì có một loại người xấu, chuyên bắt trẻ con. Sau khi bắt được sẽ không cho trẻ con ăn, còn đánh gãy chân trẻ con, không cho trẻ con gặp phụ thân, rất đáng thương.”
Thiên Thiên nghe đến nước mắt lưng tròng, “Nhưng phụ thân không đi tìm mẫu thân với đệ, phụ thân hư!”
Thương Viễn: ...
Hạ Dung nhìn sắc mặt khó coi của Thương Viễn, nói: “Mẫu thân đệ đi đến nơi rất xa rất xa để làm việc. Phụ thân không phải không đi tìm mẫu thân với đệ, mà là mẫu thân bảo phụ thân và đệ ở trấn Thanh Thạch đợi nàng ấy. Đợi mẫu thân đệ làm xong việc, sẽ đến tìm hai người. Chúng ta về nhà đợi mẫu thân đệ, được không?”
“Phụ thân, có phải vậy không?” Thiên Thiên ngẩng đầu hỏi Thương Viễn.
Thương Viễn liếc mắt nhìn Hạ Dung, ngụ ý “Ta đúng là đã đánh giá thấp cô rồi!” Lời nói dối từ trong miệng nàng tùy ý thốt ra, nhưng bịa chuyện cũng không tệ, Thương Viễn gật đầu.
Thiên Thiên: “Đệ nghe lời mẫu thân, ở nhà đợi mẫu thân về tìm đệ.”
Đi bộ khoảng một khắc đồng hồ, Hạ Dung và Thương Viễn cuối cùng cũng đến trấn Thanh Thạch mà họ vừa nhìn thấy trên không trung. Trên cổng thành có ba chữ lớn nổi bật - Trấn Thanh Thạch. Ba chữ đó rất bắt mắt, Hạ Dung không khỏi nhìn thêm vài lần, nhưng nàng vừa nhìn một lúc đã cảm thấy hai mắt đau nhói, vội vàng dời mắt đi.
Thương Viễn giới thiệu: “Truyền thuyết kể rằng thời thượng cổ, để chống lại sự xâm lược của yêu thú, người ta đã xây dựng trấn Thanh Thạch. Ba chữ này do một vị đại năng của yêu tộc viết, chứa đựng uy áp, tu vi của cô chưa đủ, tốt nhất nên tránh nhìn những chữ như vậy. Sau khi trúng chiêu thì vận chuyển linh lực có thể giải.”
Hạ Dung trước đây chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy chữ viết chứa uy áp, không ngờ lại trúng chiêu. Hạ Dung dùng linh khí điều chỉnh hai mắt, một lúc sau mới hết.
Phí vào thành cho người lớn là một linh thạch một người, trẻ em miễn phí. Ba người nộp hai linh thạch phí vào thành rồi mới vào được. Thị trấn này rất lớn, cũng rất náo nhiệt, còn lớn hơn và phồn hoa hơn cả trấn Từ Khê gần dãy núi Tê Hà nữa. Tuy không có những tòa nhà cao tầng như đô thị hiện đại, nhưng những kiến trúc cổ kính lại càng thêm đẹp mắt.
Hai bên đường có rất nhiều ngôi nhà chạm trổ tinh xảo, thỉnh thoảng còn lấp lánh ánh sáng. Con đường ở giữa thị trấn được lát bằng đá xanh, ven đường có một số yêu tu đi lại, có người giống hệt người thường, có người thì khoác vảy hoặc lông vũ, có người thân hình người nhưng lại có tai hoặc đuôi động vật, còn có người trực tiếp hiện nguyên hình.
Hạ Dung rất tò mò về mọi thứ trong thị trấn, cứ như nhà quê lên tỉnh, vừa đi vừa ngắm nhìn.
Thiên Thiên nắm tay Hạ Dung, vừa đi vừa giới thiệu cho Hạ Dung bằng giọng nói trẻ con: Tai thỏ của tiểu yêu kia lông xù thật đáng yêu; Pháp y trong cửa hàng đối diện lấp lánh rất đẹp; Cửa hàng bên cạnh bán đủ loại phù lục, Truyền Tống Phù có thể đưa cậu nhóc đến một nơi khác ngay lập tức, thật thú vị...