Trong lòng Tư Không Nghi khẽ động: “Nói rõ ràng đi!”
Hàn Vô Ưu mỉm cười nói: “Thực lực của chúng ta tầm thường, cho dù có được một trăm ngàn độ cống hiến, nhưng miệng ăn núi lở, sẽ sớm tiêu hao hết. Ngươi thấy có đúng không?”
Tư Không Nghi suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Tốc độ kiếm độ cống hiến trong Luyện Khí kỳ quả thật rất chậm. Nhưng đợi khi ta đột phá lên Trúc Cơ kỳ...”
Hàn Vô Ưu xua xua tay: “Trúc Cơ kỳ thì sao chứ? Tu sĩ Trúc Cơ ở biển Tùng Vân còn ít sao? Chẳng phải vì chút độ cống hiến ít ỏi đó mà mỗi ngày đều phải cực khổ vật lộn? Với một trăm ngàn độ cống hiến, cho dù tu sĩ Trúc Cơ không ăn không uống, muốn tích góp cũng phải mười mấy hai mươi năm.”
“Vậy ngươi có cách nào tốt hơn?” Tư Không Nghi hơi bất mãn nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây