“Đừng dùng vẻ mặt này nhìn ta, vốn dĩ ta muốn trả tiền, nhưng mà ta kêu ngươi thế nào ngươi cũng không phản ứng.”
Lý Phàm nhún vai: “Mà chờ ngươi tỉnh lại, ta còn chưa kịp nói gì thì chính ngươi đã nổ trước. Chuyện này có thể trách ta chắc?”
Tiêu Tu Viễn nhìn vẻ mặt tràn đầy vô tội của Lý Phàm, da mặt giật giật.
Ngẫm nghĩ, đối phương cũng không giống như loại người không hỏi mà đã lấy, chỉ đành ra vẻ hào phóng mà nói: “Bỏ đi, chẳng qua một khôi lỗi thôi, nổ thì nổ! Khôi lỗi của ta còn rất nhiều!”
“Tiêu đạo hữu hào phóng!” Lý Phàm vỗ tay khen ngợi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây