“Chết cũng tốt. Đỡ phải rối rắm rốt cuộc nên xử trí ngươi thế nào.”
Ánh mắt liếc về nhẫn trữ vật trong tay Lý Phàm, hồi tưởng nội dung di thư Lý Phàm truyền tin đến, trong lòng Hoàng Phủ Tùng không khỏi nhảy dựng.
“Ta tu đạo chưa đến trăm năm, kết được bạn thân cũng chỉ có hai, ba người.”
“Một người là Hà Chính Hạo, người nữa là Tiết Mạc, Hoàng Phủ Tùng tính như một nửa.”
“Dù nay ta bỏ mình, vẫn còn trăm vạn độ cống hiến, một quả Hóa Sinh Thọ, một số pháp khí và linh thạch.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây