“Bây giờ có cố nhớ lại cũng vô dụng.” Qua hơn nửa ngày, Lý Phàm mới thoát khỏi tâm trạng tiêu cực này.
Hắn ghi lại kỹ lưỡng việc có phân thân nhưng bản thân lại không hề cảm giác được và tình trạng mất ký ức của mình vào trong khối ngọc giản trống kia, sau đó lại cẩn thận cất cả ba khối ngọc giản về chỗ cũ.
“Tuy tạm thời không thể nhớ được chuyện gì đã phát sinh, nhưng từ việc mình chuẩn bị sẵn ba tấm ngọc giản, có thể thấy mình hẳn là đã dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra.”
“Khả năng cao là mình đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của chuyện này nên chuẩn bị phía sau cũng trở nên vô dụng.”
“Nếu gọi sự việc không biết này là “nó”, vậy phải chăng mình có thể suy đoán như thế này: Sau khi sự việc đó phát sinh, không chỉ những ký ức có liên quan đến “nó” mà ngay cả những ghi chép có dính dáng đến “nó”cũng đều sẽ biến mất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây