Lý Phàm đứng cạnh một khe suối, nhìn cảnh vật giả tưởng bốn mùa xen nhau này mà chắp tay, chậm rãi đáp lời: “Nói ra cũng không sợ hai vị chê cười. Ban nãy ta đang tự hỏi một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Tây Môn Nguyệt ngẩn người.
“Tổng bộ Vạn Tiên Minh, rốt cuộc là ở đâu?” Lý Phàm xoay đầu lại, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Tây Môn Nguyệt.
“Tổng bộ Vạn Tiên Minh? Đương nhiên là ở...” Tây Môn Nguyệt thản nhiên cười, đang muốn nói gì nhưng vẻ mặt của y chợt cứng đờ, lời nói dở dang cũng dừng lại.
“Ở...” Lông mày nhăn lại, y suy nghĩ rất lâu cũng không nói ra được đáp án.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây