Tôn Kỳ khẽ lắc đầu: “Cái này mà coi như thiên kiêu gì chứ? Sau này thúc phụ vẫn là đừng gọi ta như thế nữa. Người khác đã sớm thành tựu cảnh giới Nguyên Anh, Hóa Thần, mà ta vẫn quanh quẩn ở cảnh giới Kim Đan...”
“Truyền đi ắt sẽ bị người ta giễu cợt.”
Tôn Liên Thành thì khinh thường: “Tôn gia chúng ta lại cần gì phải để ý cái nhìn của người khác? Kỳ Nhi ngươi Kim Đan hơn hai trăm năm, bây giờ vùng lên thoát vây. Dưới sự tích nhiều phát dần, tiền đồ chắc chắn không thể hạn lượng.”
“Huống chi...”
Vẻ trên mặt Tôn Liên Thành khó hiểu: “Đột phá khó khăn như vậy cũng không thể trách ngươi. Dẫu sao bình cảnh của toàn tộc đều do mình ngươi gánh vác.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây