“Chỉ có thứ rác rưởi này thôi ư?” Đông Phương Diệu cầm lấy tấm phù triện đầy màu sắc kia đưa đến trước mặt tỉ mỉ xem xét, có chút khó tin hỏi.
“Ta có từng nghe qua thứ này.” Lý Phàm hơi nheo đôi mắt lại, nghĩ một chút rồi lên tiếng, “Hình như khi Tiên Minh có phát nhiệm vụ mang tính chất cưỡng chế, tu sĩ có thể dựa vào tấm phù triện miễn trừ này, trực tiếp bỏ qua yêu cầu của nhiệm vụ.”
“Không sai!” Hoàng Phủ Tùng vẻ vẻ gật đầu, phiền muộn trong lòng bị quét sạch không hay.
“Cái này có tác dụng gì chứ.” Đông Phương Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm, hiển nhiên là có chút khó hiểu.
Hoàng Phủ Tùng trợn mặt liếc hắn một cái: “Những lúc bình thường thứ này không có tác dụng lớn lắm, nhưng vào thời khắc then chốt, thứ này có thể cứu mạng ngươi đấy! Ví dụ như, một khi phát sinh đại chiến với Ngũ Lão hội, cần có tu sĩ được chiêu mộ một cách chính thức lên chiến trường. Người khác hoặc là chỉ có thể nhờ gia gia cầu nãi nãi lôi kéo quan hệ, hoặc là chỉ có thể thành thành thật thật lên chiến tuyến đầu. Nhưng chúng ta có được thứ đó là có thể ung dung nhàn nhã miễn trừ kiếp nạn này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây