“Còn có chuyện tốt như vậy sao?” Đông Phương Diệu mừng rỡ nói: “Ta vốn còn có chút sợ phiền toái, lo rằng cứ cách một khoảng thời gian thì phải trở về. Bây giờ thì tốt rồi, cứ trực tiếp đi thẳng vào trong sương trắng là được rồi.”
“Các huynh, ta không có tiền có quyền giống các ngươi. Một nghèo hai trắng tay, chỉ có thể cống hiến sức lực thôi!”
Đông Phương Diệu vỗ vỗ ngực, hứa hẹn: “Chuyện cần động thủ cứ giao hết cho ta. Các ngươi cứ ở phía sau xem kịch hay là được.”
Lý Phàm lắc đầu: “Đông Phương huynh nói đùa, nếu không có ngươi, ta làm sao có vinh hạnh gặp được Hoàng Phủ ca? Ta có thể so với những người tu hành khác đi trước một bước, khám phá sương trắng, hơn nữa một nửa phần tín dụng là của ngươi!”
Khuôn mặt Đông Phương Diệu sau khi nói hết một lèo sáng lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây