Lý Phàm khẽ mỉm cười: “Nếu Hoàng Phủ huynh đã nói như vậy, ta cũng sẽ không giấu diếm. Tuy sức chiến đấu thực tế của ta hơi yếu, nhưng ta có rất nhiều tiền tài. Lần xuất hành này cần có Phổ Hiền Chân Chu cùng với pháp bảo có thể tạm thời chống cự sương phệ nguyên, cũng có thể giao cho ta chuẩn bị.
“Nếu như ta trong quá trình thăm dò phát hiện Nguyên Anh Cảnh thật sự có chút khó khăn, vậy thì ta cũng sẽ chủ động rút thoái. Sẽ không làm khó hai vị huynh đệ!”
…
Thấy Lý Phàm thẳng thắn như vậy, Hoàng Phủ Tùng có hơi ngạc nhiên. Đông Phương Diệu có chút không đồng tình: “Lý Phàm ngươi đang nói cái gì vậy, tu vi Nguyên Anh thì làm sao chứ? Không phải là ta cũng là Nguyên Anh sao? Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đồng tâm. Chỉ là sương phệ nguyên thôi, làm sao có thể làm khó được chúng ta chứ?”
Lý Phàm cau mày, khuyên nhủ ngược lại hắn: “Ta biết Đông Phương huynh ngươi thể chất cường tráng, ngay cả vết nứt trong vòng xoáy lớn cũng không thể khiến ngươi bị thương. Nhưng sâu trong sương trắng, quả thực không phải là chuyện đùa. Ta từng nghe Sóc huynh nói rằng sương mù trắng có một mê vực tên là Vực thẳm Gào Thét. Ngay cả hắn cũng phải đối phó cẩn thận, nếu không cũng sẽ có khả năng sẽ chết. Sóc huynh có chiến lực Hóa Thần, lại có pháp bảo hộ thân mẹ hắn tặng cho. Ngay cả hắn cũng nói như vậy, thì cũng có thể thấy được sự nguy hiểm trong sương trắng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây