“Đánh ai?” Vừa nghe thấy câu hỏi của thuộc hạ, Tam Văn Mặc Ngư đã cáu kỉnh: “Có phải ngươi bị mù rồi hay không hả, không nhìn thấy đằng trước có hai Võ sư kia à?”
“Hả?” Người kia hơi ngẩn ra, không thể tưởng tượng nổi đưa ánh mắt tập trung nhìn về phía Vương Vũ.
Đây cũng không phải vì đàn em của Tam Văn Mặc Ngư không thèm đếm xỉa đến Vương Vũ, công hội Cuồng Lang có ít nhất bốn năm trăm người đấy, lúc này toàn quân cùng lên đường, đối thủ có thế nào cũng phải tám mươi một trăm người chứ.
Đứa trẻ xui xẻo này có nằm mơ cũng không nghĩ đến, chỉ đối phó vẻn vẹn hai người này, lại cần điều động đến cả một công hội...
Kết cấu của bộ truyện này vẫn rất nghiêm chỉnh chặt chẽ, cho dù Vương Vũ có trâu bò thế nào đi nữa, một đánh mười mấy người cũng đã là giới hạn cuối cùng rồi, loại chuyện như một đánh mấy trăm người này thật sự không tồn tại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây