Không chỉ riêng Minh Đô, phần lớn người trong Toàn Chân Giáo đều là đám bụng dạ đáng khinh, hễ là đồ vật đối với bản thân có bất lợi, cho dù là mình không dùng đến, cũng phải đoạt đến tay hoặc là giao vào trong tay người một nhà mới được, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo chính mình không bị người khác nhằm vào.
Hết cách rồi, con người ta luôn có chiều hướng tránh cái xấu xa, tránh điều nguy hiểm mà, bị người ta đuổi giết càng nhiều, lâu dần sẽ dưỡng thành thói quen đó.
“Chuyện này dễ thôi.” Vô Kỵ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi chút nữa gặp lại tên tiểu tử kia, để lão Ngưu đoạt lấy là được rồi.”
“Cướp giật hả? Chuyện này không được đâu. . .” Nghe Vô Kỵ nói vậy, Vương Vũ có chút khó khăn đáp.
Trực tiếp giật đồ trong tay người khác, hành động này có khác gì cường đạo chứ, Vương Vũ vẫn luôn theo chiêu bài làm người có đạo đức, loại chuyện này hắn làm không được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây