“Đúng vậy, nhỡ đâu tên Re gì đó này cũng thông thạo ma pháp hệ Thánh Quang thì sao? Cho nên ba người chúng ta cũng có phần trong phong thư này, chúng ta đấu thầu thôi.” Hai người Vô Kỵ và Xuân Tường cấu kết nhau làm việc xấu đã lâu, trong nháy mắt đã hiểu ra ý đồ của Xuân Tường.
Tính khí của thằng nhãi Minh Đô này chính là không chiếm được lợi sẽ có cảm giác hắn ta chịu thiệt rồi, lần này chỉ có mỗi Minh Đô không có được trang bị chuyên thuộc, trong lòng hắn ta đang thấy bứt rứt đây mà, thấy Vương Vũ sờ ra thứ gì đã muốn vơ vét thứ đó trong tay Vương Vũ theo bản năng hòng để bù đắp tổn thất của bản thân.
Nếu như đi phụ bản bình thường, tất cả mọi người đóng góp sức lực thì hợp tình hợp lý mà hưởng những món lời đó, Vương Vũ với tính cách sảng khoái cũng sẽ không để ý, nhưng lần này xét việc đánh phụ bản, về cơ bản xem như là Vương Vũ một mình quét phụ bản, chẳng qua cả đám người Toàn Chân Giáo có tác dụng gây rối cho Vương Vũ thêm mà thôi.
Vả lại trong khi mọi người ở cửa thành gây thêm phiền phức cho Vương Vũ cũng vơ vét được không ít thứ tốt, lúc này cả đàm vẫn không dám để lộ ra, do việc ấy nên mọi người đang thấy hổ thẹn trong lòng, huống hồ Vương Vũ cũng không thể dùng được mấy thứ Con Rối Của Thần rơi ra, nếu như ngay cả món đồ này mà Minh Đô cũng chiếm lấy, vậy thì bọn họ thật có phần không phúc hậu, dù sao Vương Vũ còn phải nuôi gia đình sống qua ngày đó, cho nên cũng phải khiến Minh Đô rơi chút máu dù bất cứ giá nào mới được, ai bảo hắn ta cướp được nhiều đồ nhất chi.
“Đấu thầu cái rắm ấy, ông đây còn không biết suy nghĩ của hai ngươi sao? Ngươi cho ông đây là ai chứ? Ngay cả tiện nghi này mà ông đây cũng chiếm thì còn là người sao!” Minh Đô cũng không ngốc, dĩ nhiên hiểu ý của hai người, dứt lời Minh Đô lấy một quyển sách kỹ năng từ trong túi ra nói: “Ngay từ đầu ta cũng không muốn lấy không, lão Ngưu này, ta đổi quyển sách này với ngươi thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây