“Nói linh tinh cái gì thế hả! Người phụ nữ nào cơ?” Thủy Hạ Khán Ngư nghe thấy thế hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Mộng, ra hiệu bảo cô ta không nên nói linh tinh.
Tiểu Mộng ngoảnh mặt làm ngơ nói: “Không phải là Độc Cô Linh kia sao? Có gì mà không tiện nhắc đến cơ chứ, loại phụ nữ vừa háo sắc lại vừa keo kiệt ấy, ngài không cần cô ta là rất bình thường mà, nhìn bộ dạng cô ta một khóc hai nháo ba thắt cổ, ta nhìn thôi đã thấy phiền rồi.”
“...” Cả đám người vừa nghe thấy lời Tiểu Mộng nói, tất cả đều ngẩn người, cả đám đều dựng lỗ tai lên rất sợ để sót mất một chữ.
Mà Vương Vũ thì còn đang bận khinh thường Vô Kỵ trong kênh công hội: “Đây là cách ngươi nghĩ ra để bôi nhọ Thủy Hạ Khán Ngư ấy hả? Quá thấp kém, đến ta còn chẳng mắc lừa nữa là...”
Nhưng không ngờ Vô Kỵ lại không tức giận, đáp lại: “Không phải bôi nhọ, đây chính là sự thật!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây