“Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ?” Xuân Tường và Minh Đô nghe thấy cái tên này, nét mặt hai người lộ vẻ thư thái, chẳng trách gã có thể nhận ra bọn mình, hóa ra là thằng cha này.
“Các ngươi quen biết nhau à?” Vương Vũ thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy, trước kia thằng cháu này có một công hội quy mô cũng tạm, bị chúng ta làm cho giải tán hết...” Minh Đô thản nhiên nói, dường như hắn ta đang nói đến một sự kiện không đáng kể.
Vương Vũ nghe vậy gật đầu nói: “Cũng rất giống với tác phong của bọn ngươi... Tên này cũng đủ đáng thương mà...” Dứt lời, Vương Vũ thông cảm nhìn Thủy Hạ Khán Ngư.
“Hắn ta mà đáng thương hả? Ha ha!” Minh Đô cười mỉa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây