Nhìn thấy hai người biến chiến tranh thành giao dịch, Mục Tử Tiên cũng yên lòng, cô cười khổ lắc đầu, sờ đầu Vương Vũ nói: “Sau này Tiểu Na đừng chấp nhặt với anh ấy, em chớ thấy anh ấy lớn tuổi vậy chứ thật ra chính là một đứa trẻ...”
Vương Vũ nghe vậy cười hì hì, vui vẻ như kẻ ngốc vậy.
“Thôi... Hai người đừng có thể hiện tình cảm như vậy có được không?” Dương Na liếc nhìn vẻ mặt đầy cưng chiều của Mục Tử Tiên, lại nhìn Vương Vũ ngoan ngoãn, trong lòng có cảm giác rất khó chịu.
Mục Tử Tiên cười nói: “Ha ha! Chị đi nấu cơm trước, Tiểu Na trò chuyện với anh Vũ một chút, đợi lát nữa ăn cơm ở nhà chị nhé!”
“Dạ, cảm ơn chị Tiên...” Dương Na vội vàng cảm ơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây