Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện (Dịch)

Chương 96: Ngươi chỉ biết núp ở trong mai rùa sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Oanh! Oanh!

Mấy chục vạn người trở nên rung động!

Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới!

Từ công tử không ai bì nổi, đang đi những bước đầu trong hành trình trấn áp những người cùng thế hệ!

Sự tồn tại của hắn là một ngọn núi lớn đè nặng trên đầu đám thiên tiêu Cửu Châu, khiến bọn hắn không thể nào vượt qua được!

Bên trong liễn xa của Sở quốc, Khương Vô Kỵ không nhịn được mà thở phào một hơi, khí thế đáng sợ của Từ Bắc Vọng dường như đã chấn nhiếp đến hắn ta.

“Vừa hay ta có thể quan sát cuộc chiến sâu kiến của hai người các ngươi.”

Hắn ta điều chỉnh cảm xúc, ngữ khí vẫn phong khinh vân đạm như cũ

Cơ Vô Đạo vẫn luôn cúi đầu, giống như là kẻ sắp chết đuối bắt lấy cây rơm cứu mạng, ra sức thở hổn hển.

Hắn ta không biết!

Từ ác liêu không biết là mệnh lệnh bản vương âm thầm sai khiến!

Thân thể căng thẳng cứng ngắc của Cơ Vô Đạo thả lỏng ra, trên mặt lộ ra ý cười không dễ dàng phát giác.

Trải qua lần này, Cơ Vô Đạo hiểu mình làm việc quá mức càn rỡ, về sau vẫn phải cẩn thận hơn nữa, nếu không thì có khả năng bị đối phương phản phệ lại!

Chính giữa đài cao trở thành điểm tập trung của ánh mắt mấy chục vạn người.

Vũ Quân Cơ không sợ hãi chút nào, chiến ý trong mắt mãnh liệt!

Không có Thần Niệm gia trì, cho dù là Nho võ Thất phẩm thì tính là gì?

Vũ Thừa Tư nắm chặt hai tay, khóe miệng hiện lên nụ cười ác độc.

Tiểu tạp chủng, hôm nay là ngày chết của ngươi! !

Bên trong phượng liễn lộng lẫy, Vũ Chiếu hơi im lặng, trên mặt vẫn là nụ cười đoan trang cao quý, thản nhiên nói: “Đều là thiên kiêu Đại Càn, cùng nhau luận bàn một chút, bản cung nhạc kiến kỳ thành.” (Vui vẻ khi mọi chuyện diễn ra suôn sẻ)

Xoạt!

Quần thần kinh hãi, bọn hắn đều là người khôn ngoan, tất nhiên nghe hiểu được sức mạnh trong lời nói của Thiên Hậu không đủ.

Dù sao một vị Tứ phẩm tông sư, còn là thuật sĩ tà môn ma đạo, cứ như vậy bị Từ Bắc Vọng trấn sát lăng trì ngay khi còn sống tươi.

Cho dù dựa vào Thần Miệm, nhưng nếu nói không rung động trước sức mạnh của Từ Bắc Vọng thì đó là dối trá.

Cho nên Thiên Hậu sở dĩ nói câu nói này, chính là đang ngăn chặn bốn chữ “Sinh tử khế ước”.

Nếu như Từ Bắc Vọng được đà tiến tới, mang theo uy thế vô địch thiên hạ, khiến cho của Vũ gia chiến bại mà chết thì sao?

Vũ gia đương nhiên không chịu đựng được tổn thất này.

Đường đường gia tộc của Thiên Hậu đế quốc, nếu như trong tộc không có bất kỳ thiên kiêu nổi bật nào, thì đó là cực kì đáng buồn.

Không ký kết khế ước, chỉ vì giữ lại một đường lui.

“Cẩn tuân mệnh lệnh của Thiên Hậu.”

Sắc mặt Từ Bắc Vọng không hề bận tâm, tựa như đầm nước sâu thâm thúy, không người có thể phỏng đoán tâm tình của hắn.

Vũ Quân Cơ sớm đã không kịp chờ đợi, theo lời nói vừa dứt, hắn ta bước ra một bước.

Oanh!

Oanh!

Thân thể Vũ Quân Cơ đột nhiên phồng lên, toàn thân nở rộ ánh sáng vàng kim, giống như thân thể rèn đúc từ đế kim bất hủ mà thành.

“Tê!”

Vô số người hít một hơi lạnh.

Hơi thở này vô cùng cường hoành, đủ để cho tất cả thiên chi kiêu tử vì vậy mà tự cảm thấy mình thấp kém, chỉ biết cúi đầu xuống ở trước mặt hắn ta chứ không dám nhìn thẳng.

Quả là trủng hổ ẩn tàng của Vũ gia.

“Ha ha, Phạn Thiên Chiến Thể…”

Ánh mắt Khương Vô Kỵ hiện lên một tia hài hước, giống như có chút coi thường.

“Chiến!”

Vũ Quân Cơ nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay hiện ra từng đường vân kim sắc uốn lượn.

Sau đó nắm tay đập tới, thân thể của hắn ta chính là vũ khí sắc bén kinh khủng nhất!

Tiếng nổ trên không trung đùng đoàng liên miên bất tuyệt truyền đến, nắm đấm đột biến, tựa như núi cao to lớn, trên đó quấn quanh từng sợi lửa vàng kim.

Rất nhiều võ giả phát lạnh sống lưng, một quyền này đập xuống chỉ sợ toàn bộ nơi này sẽ bị nổ tung!

Đám người đưa ánh mắt về phía nam tử áo trắng, trong nháy mắt ngạc nhiên chấn kinh.

Một cây đàn cổ lơ lửng.

Thần sắc của nam tử áo trắng vân đạm phong khinh, các ngón tay chậm rãi lướt qua dây đàn, âm thanh thùng thùng rõ ràng bỗng nhiên vang lên.

Tiếng đàn giống như nước suối chảy qua khe, theo gió nhẹ phiêu tán, du dương quay chung quanh quảng trường văn miếu.

Bạch hạc bay lượn, chim chim hót vang.

Cùng lúc đó, giai điệu âm sắc không đồng nhất đều vang vọng cả tòa kinh thành, giữa sân, không ít đàn tranh, tỳ bà trong ngực các nữ tử có mặt trong quảng trường đều phát ra tiếng keng keng.

Vô số người đắm chìm trong tiên nhạc, chỉ có người thực lực cường đại người vẫn giữ tỉnh táo, một mặt khó có thể tin nổi: “Thiên giai!”

Trong chốc lát, quyền ảnh khổng lồ mang theo thanh thế kinh khủng lao đến, không khí chấn động.

Bụi mù bay đầy trời, đôi mắt Vũ Quân Cơ chiếu rọi ra lửa giận thiêu đốt hừng hực.

“Giết!”

Cự quyền màu vàng đập xuống!

Ầm!

Sắc mặt Vũ Chiếu đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy tiếng đàn hội tụ thành một tấm chắn hư ảo, bao bọc Từ ác liêu, dù cự quyền đang điên cuồng đàn áp từ phía trên, nhưng cũng khôgn có bất kỳ vết nào xuất hiện.

Cánh tay Vũ Quân Cơ hơi co giật, ánh sáng vàng kim cũng rung động, âm thanh của hắn ta lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ biết núp ở trong mai rùa sao? Có dám chính diện đánh một trận với ta không?”

Lời nói vừa dứt.

Coong!

Tiếng đàn bỗng nhiên biến mất.

Ngón tay nam tử áo trắng ép dây đàn xuống, sắc mặt không có chút sóng gió chập trùng nào, chỉ đáp lại một chữ: “Được.”

Nghe vậy, Vũ Chiếu híp mắt phượng, cảm giác chẳng lành mãnh liệt dâng trào, giống như gợn sóng trên mặt nước nhanh chóng tản ra khắp tâm trì bà.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)