Trong toà cung điện cao vút tận trời, Miêu Khả Ái cuối cùng cũng đã có thể tự do mặc quần áo của mình. Nàng ta hơi nhếch khoé môi, kéo lê vạt váy, lắc lắc bàn chân mượt mà, bộ đáng đắc ý khỏi phải nói.
“Meo meo bỏ trốn rồi á!’’
Miêu Khả Ái nằm trên chiếc giường êm ái, vùi khuôn mặt thanh tú như bông tuyết vào trong gối mềm, đôi chân dài được bao bọc lại bởi vớ trắng đan vào nhau, cẩn thận xỏ chân vào đôi giày cao cổ nhỏ nhắn màu đỏ.
Đương nhiên, cái gọi là chân dài, cũng chỉ tính theo tỉ lệ cơ thể của nàng mà thôi.
“Ăn cơm.’’
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây