Trong bầu trời đầy sao mênh mông chói lọi, nam tử áo trắng đứng sừng sững một phương, tập trung quan sát di tích vũ trụ từ trên cao, từng sợi tóc vàng lượn lờ năng lượng hỗn độn. Một vết nứt dài chín vạn trượng đột được bao phủ bởi hào quang mờ nhạt nhiên xuất hiện.
Một tòa cung điện rực rỡ sắc màu giống như được rèn đúc từ tiên ngọc đang nặng nề trôi nổi ở đó.
“Tôn thượng, xin thứ lỗi cho sự vô năng của bọn ta…’’
Đám người Lý Thần và Triệu Hạo cung kính cúi đầu, đáy mắt loé lên một tia lo âu thấp thỏm, ai nấy đều sợ hãi tôn thượng sẽ giận dữ.
Ánh mắt của Từ Bắc Vọng vẫn không chút gợn sóng, hắn mỉm cười nói: “Các vị vất vả rồi.’’
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây