Cứ thế bị Thiên Tàm Thủ của Từ Kiệt khống chế hơn nửa canh giờ.
Mấy năm rời khỏi tông môn, tu vi của Lâm Lạc Trần đã kéo ra chênh lệch so với mấy người Từ Kiệt, huống hồ gì họ còn có mấy thứ như thuật pháp.
Ăn cơm xong, nhìn thấy Lâm Lạc Trần thoát khỏi trói buộc nổi giận đùng đùng, Từ Kiệt đứng một bên xỉa xỉa răng, một bên không quan tâm lắm nói.
“Sư muội, mấy năm nay tu vi của ngươi có chút lười biếng đó, nếu là Ngũ sư muội thì một chiêu Thiên Tàm Thủ này của sư huynh chỉ có thể vây khốn nàng tối đa trong thời gian trăm hơi thở, vậy hẳn là đủ để ăn cơm thừa.”
“Tam sư huynh, ngươi…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây