Đệ tử thân truyền của các phong trong Đạo Nhất tông, địa vị có thể so với trưởng lão, tên đệ tử tạp dịch này cũng không có nói tiếp, nhưng hàm ý thì không cần nói cũng biết.
Ngay cả hai vị đệ tử thân truyền cũng thành thành thật thật xếp hàng, cho dù ngươi là trưởng lão Thần Kiếm Phong, cũng không có đặc quyền.
Nghe vậy, Hồng Tôn ngược lại không để ý lắm, rót một ngụm rượu, lập tức liền thành thành thật thật xếp sau lưng đông đảo đệ tử tạp dịch.
“Ăn cơm.”
Sau khi trong sân có đệ tử cao giọng hô to, đội ngũ bắt đầu không nhanh không chậm tiến lên.
Đệ tử phía trước, một đám ma quyền sát chưởng, hận không thể đổi chén lớn trong tay thành chậu, một đám lấy cơm đều chất chồng thành một chóp nhọn, thẳng đến khi không thể chất lên được nữa mới chịu bỏ qua.
Loại hành động như vậy, lọt vào mắt những người phía sau, khiến người ta lòng nóng như lửa đốt.
“Mẹ kiếp, Trần Đại Ngưu, đủ rồi.”
“Đã đủ rồi, không nhiều hơn được nữa đâu.”
“Để lại cho huynh đệ phía sau một chút a.”
Nói là nói như vậy, nhưng khi đến lượt bọn họ, mỗi người đều cắn chặt răng thêm cơm, lại ấn lại ấn xuống, cũng vì đẻvcó thể chứa nhiều hơn.
Ngay cả Lục Du Du cùng Liễu Sương cũng như thế, nhìn Liễu Sương một bộ tức giận bất bình hết đè phẳng rồi lại thêm, sau đó lại đè, rồi lại thêm, Diệp Trường Thanh cũng nhịn không nói được.
“Sư tỷ, cơm này có thù với ngươi sao?”
“Không phải, chỉ là cơm lượng của sư tỷ lớn, chén này quá nhỏ.”
Nghe vậy, động tác của Liễu Sương cũng không ngừng lại, đầu cũng không ngẩng lên trả lời, đối với việc này, khóe miệng Diệp Trường Thanh giật giật.