Trong miệng không ngừng lặp lại mấy câu nói này, trong mắt cũng tràn đầy chấp niệm, thậm chí Diệp Trường Thanh còn nghi ngờ, rốt cuộc tên này có còn ý thức hay không.
Dùng tay quơ quơ trước mặt hắn ta, không hề có phản ứng gì, miệng vẫn cứ lẩm bẩm.
“Cho ta ăn một miếng, ăn một miếng, chỉ một miếng thôi…”
Nói xong, không biết con hàng này lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy Diệp Trường Thanh sang cạnh, nhưng hắn ta vẫn còn đứng vững, sau đó run run rẩy rẩy đi về phía chiếc nồi lớn cạnh Triệu Chính Bình.
Thấy cảnh này, Diệp Trường Thanh hoàn toàn bó tay, ngươi sắp chết rồi mà còn muốn ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây