Những người khác không nói, nhưng đều đồng tình, cái nghèo đã trở thành chuyện thường tình ở nơi này, tới mức cả người nghèo khổ cũng chẳng coi chuyện đó có gì sai. Tả Thiếu Dương cười:“ Tiền của ta không phải là ở trên trời rơi xuống, đương nhiên không thể cho không bọn họ, chỉ cho họ vay thôi, tương lai họ sẽ trả lại.”
Hai vị trưởng lão gần như cùng nói:“ Pháp vương, họ không trả được đâu.”
“ Sẽ trả được, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Tả Thiếu Dương không hề lo chuyện này, bằng với sự sùng bái của bách tính ở đây, nếu y có thể giúp cuộc sống nơi này tốt hơn, y chẳng cần đòi, họ cũng trả gấp bội rồi:“ Được rồi, các ngươi chỉ cần nghe ta là đủ. Hữu trưởng lão, mỗi nhà ở đây cần bao nhiêu gia súc mới đủ sống?”
Đạt Xích trả lời ngay:“ Pháp vương, một khoảng nhà năm người phải có 3 con trâu, 100 con dê, 2 con ngựa mới đủ. Tỉnh ra thì chúng ta có hơn một nửa số hộ không đạt được tới mức này, khoảng một phần tư miễn cưỡng đạt.”
Tức là ít nhất có hơn nửa bách tính sống dưới mức nghèo khổ, Tả Thiếu Dương hỏi:“ Theo cách tính đó, sẽ tốn bao nhiêu tiền mua gia súc cho mỗi hộ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây