Tả Thiếu Dương đứng lên, chợt nhận ra mình còn chưa học nghi lễ ở Tây Vực, không rõ ở đây gặp quốc vương thì phải làm thế nào? Có phải quỳ xuống không? Y đoán là không cần phải làm thế, nguyên nhân là Đạt Long Tân không hề dặn dò mình, thứ đến thân phận của y cũng đủ cao, cho nên cứ dùng nghi lễ bình thường của Đại Đường, nhưng lại sử dụng tiếng Tạng sứt mẻ của mình nói:“ Pháp vương Tượng Hùng Cương Nhân Bố Thiết Đàn Thành Tả Thiếu Dương bái kiến quốc vương bệ hạ.”
Quốc vương nghe không hiểu Tả Thiếu Dương nói gì, quan ngoại sự bảo Tả Thiếu Dương cứ nói bằng tiếng Đại Đường là được, ông ta làm phiên dịch, chứ cái ngôn ngữ kỳ quái của ngài, ở đây không ai biết. Tả Thiếu Dương mới đành dùng tiếng Hán nói lại, quan ngoại sự giải thích một tràng, quốc vương phất phất cánh tay nần nẫn thịt ngồi xuống ghế bên kia.
Bên này có Đạt Long Tân phiên dịch, bên kia có quan ngoại sự, hai bên giao lưu với nhau.
Quốc vương nói cũng chậm như ông ta đi:“ Lễ vật của Pháp vương rất hậu hĩnh, đặc biệt là mười ca cơ kia, đều là hàng cực phẩm, đáng tiếc mấy ngày này phải tắm rửa ăn chay, không được gần nữ sắc ...”
Trùng hợp vậy sao, hay là có ý gì? Tả Thiếu Dương thăm dò:“ Ta lần đầu đi qua quý quốc, tặng chút lễ tỏ chút lòng thành, làm bệ hạ chê cười rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây