Đêm khuya, vạn vật yên tĩnh, từ phòng bên truyền tới giọng nói yếu ớt của Đỗ Minh:“ Tả thúc thúc đã ngủ chưa?”
Tả Thiếu Dương đặt hộp Luận Ngữ xuống:“ Chưa, cháu ngủ đi, sợ à? Bị tên đường thúc chó má kia dọa sợ à? Đừng sợ, không có ma quỷ đâu.”
“ Không, cháu không sợ.” Giọng nói hơi run, dù sao là đứa bé năm sáu tuổi, ở một mình trong phòng, sợ là khó tránh khỏi:
“ Cháu có sợ cũng chịu thôi, cháu bị bệnh truyền nhiễm, cho nên không thể ở cùng thúc.” Tả Thiếu Dương đeo khẩu trang vào, châm ngọn đèn đi sang phòng bên, đặt ở bàn đầu giường, nhìn đứa bé thương hại:“ Cha cháu chết rồi, Đỗ gia dựa vào cháu đấy, kiên cường lên.”
“Dạ!” Đỗ Minh khựng lại một chút nói:“ Đường thúc cháu bảo, thúc cố ý dùng sai thuốc giết chết cha cháu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây