“ Nhưng chuyện đó cũng chỉ có thể nói là họ tham tiền thôi, trả lại hết số tiền kiếm được cho công tử là được, cũng đâu phải hại công tử. Hơn nữa, thiếp nghe nói, công tử vào ngục là do dùng thuốc cấm kỵ hại chết Đỗ tướng, đâu liên quan gì tới việc Vu gia mua thuốc.” Vu Nghiên Nghiên thấy rất oan ức:
“ Đúng là họ chẳng nói cho cô cái gì nhỉ, cuối cùng chỉ là muốn lợi dụng cô mà thôi, sắp chết tới nơi vẫn giở thủ đoạn đấy.” Tả Thiếu Dương thực sự khinh bỉ lão già họ Vu đó:“ Trước chuyện này, cả nhà ta bị bắt vào đại lao, còn bị đem giễu phố, nếu không nhờ Vĩnh Gia công chúa ngăn lại, không nhờ sư huynh ta bẩm rõ với bệ hạ, thì cả nhà ta bị bắt vào tù rồi. Chúng một kế không thành, bày ra kế khác, nhất định dồn ta vào chỗ chết mới thôi.”
“ Thiếp thân không hiểu.”
Tả Thiếu Dương thấy rất phiền, nếu không phải cô nương này tâm địa thiện lương, y chẳng tốn công giải thích với nàng:“ Trước đó hoàng thượng hạ lệnh Lưu Chính Hội bắt ta, tội danh là chiếm đoạt tài sản hoàng gia. Vì sao lại thế, vì lượng lớn tiền tài hoàng thượng tặng cho hội cơ kim Xích Cước bị Đỗ Kính thông đồng với Vu gia cô, cấp thuốc cho bách tính, để họ đem bán cho Vu gia. Nhà cô ăn chênh lệch, còn chúng chiếm đoạt tiền khai gian tiền thuốc, còn đem một phần đưa tới nhà ta, khi đó ta không ở nhà nên không biết. Đợi ta vừa về kinh một cái, chúng thông đồng với nhiều quan viên dâng tấu, đổ hết tội cho ta. “
“ Nếu cô còn chưa tin, ta không có trách nhiệm phải đi tìm chứng cứ chứng minh cho cô. Một tử tù như ta, cô còn định tới dồn ép, không cho ta yên, đó là sự lương thiện của Vu gia cô à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây