“ Hổ thẹn!” Lưu Chính Hội chắp tay, giọng van ngài:“ Lão phu không tin ngươi, truyền bệnh cho người nhà, thê thiếp, nhi tử, nữ nhi ... Đều nhiễm bệnh.”
“ Có chắc không, Vu lão đầu nói bệnh này không truyền qua người sống mà, có thể là bệnh khác đấy.” Tả Thiếu Dương quan tâm nói:“ Bệnh tật không nên đoán, phải khám kỹ.”
Lưu gia hiện giờ gần hai mươi người nhiễm bệnh rồi, đại phu tới khám sợ chạy mất, chối đây đẩy nói không chữa nổi, mời tìm người cao minh khác, hiển nhiên vì lời nói thi chú truyền qua người sống của Tả Thiếu Dương đã lan đi. Lưu Chính Hội cho người tìm danh y khắp nơi rồi, nhưng Tôn Tư Mạc đã bỏ đi, Chân Huyền Chân Quyền không có ở kinh thành, Vũ lão thái y thì cũng bệnh ... Chạy khắp nơi, đến đâu người ta cũng lắc đầu mới chợt nhớ trước kia Đỗ Như Hối bị thi chú, chính Tả Thiếu Dương chữa khỏi.
“ Tả công tử có thù với lão phu, nhưng thê nhi tư không có liên quan, ta tới đây xin công tử chữa bệnh. Nghe bách tính ở thành nam cũng như rất nhiều đồng liêu công tử ở y quán đông nam nói, công tử là đại phu tận tâm, phàm người có bệnh tới nhờ, dù là bách tính cùng khổ, ngài không ngại tới tần nhà chữa trị, cho nên tới đây cầu xin.” Lưu Chính Hội cũng là tới cầu xin chữa bệnh, nhưng phong độ khác hẳn Đỗ Kính:
Tả Thiếu Dương thấy Tam Hoàng cứ chực thoát khỏi mình, liền thả nó vào trong sân, nghe Lưu Chính Hội nói thế thất thần mất một lúc, cười thê thảm:“ Đúng rồi, trước kia ta nghĩ như thế, cho rằng mình là y giả, bổn phận là cứu người, bất kẻ là ai bị thương bị bệnh tìm tới ta, ta đều dốc lòng chữa trị. Về phần người đó tốt hay xấu, có tội hay không, thiện hay ác thì ta không quan tâm, hắn phạm tội ắt có triều đình trừng trị, hắn làm ác, trời cao sẽ thấy. Ta là y giả, chỉ biết có người bệnh thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây