Tả Quý và Lương thị đều đã đồng ý rồi, nhưng Tả Thiếu Dương chưa lên tiếng, tất cả đổ dồn ánh mắt vào y, chỉ thấy y mặt mày biến đổi liên hồi, không nói không rằng.
Chúc Dược Quỹ lên tiếng:“ Đại lang, trước khi cậu định nói gì thì nghe lão bá nói một câu này. Tiểu Muội đem cả hồi môn của nãi nãi nó để đi cầm cho cậu trả nợ, vì cậu mà giả điên giữa đường, cậu không cưới nó, nó chỉ có thể ở góa cả đời.”
“ Còn Bạch cô nương, trước kê thề làm thê làm thiếp làm nô cho cậu đều được cả, cậu không nhận, thiếu chút nữa tự sát, chẳng lẽ muốn bi kịch đó tái diễn sao?”
“ Về phần Miêu cô nương, không chỉ một lần cùng cậu lên chiến trường, rơi vào tuyệt cảnh, càng cùng cậu đồng sinh cộng tử. Ta tin ba người họ đều đã quyết định, sống làm người Tả gia, chết làm ma Tả gia rồi. Nếu hoàng thượng thực sự không bỏ qua, muốn chặt đầu cậu, đó là chuyện sau mùa thu, được một năm làm phu thê. Nếu đại lang cậu có thể cho họ một đứa con, cả đời họ có chỗ dựa, không còn cô độc nữa.”
“ Lão bá tuy không hiểu y thuật, nhưng kinh nghiệm sống vẫn có, Xảo Nhi gả cho cậu nửa năm rồi chưa có động tĩnh, khả năng còn nhỏ, trước đó lại bị bệnh kéo dài, e là cơ thể chưa phục hồi, trong thời gian ngắn khó hoài thai. Ba đứa Tiểu Muội tuổi nhiều hơn chút, khả năng hoài thai cao hơn, có thể giúp Tả gia để lại một phần hương hỏa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây