Chu Tước đại nhai rất rộng, phân ra làn đường cho xe, ngựa, còn cả làn đường đi bộ, xuôi ngược sáu làn, bách tính bị thị vệ đại nội dồn sang hai bên, đầu cúi thấp, không mấy người nhìn thấy cảnh tượng xảy ra ở giữa đường. Nhưng luôn có vài kẻ to gan lén ngẩng đầu nhìn trộm, sau đó thì thầm với người khác, tức thì như có đàn ong bay vù vù quanh đó, không khí áp ức mà kích động.
Công chúa tát đại thần giữa đường, bách tính sướng rồi, đề tài này có thể bàn tán rất lâu đây.
Tả Thiếu Dương nhìn Lưu Chính Hội tức hộc máu, biết thù oán này kết rồi, lão già này chỉ ra tay hộ Vu gia thôi mà đã làm tuyệt tình như thế, nếu thực sự coi Tả gia là kẻ thù, hai bên từ nay chỉ có một phen sống chết thôi. Tay y cho vào trong lòng, thứ đó từ khi có được, y chưa bao giờ dám để rời xa tầm tay, vì nó quá khủng khiếp, một khi dùng tới nó rồi, y không còn đường quay đầu nữa …
Răng cắn chặt, Tả Thiếu Dương lấy túi da hươu trong lòng ra, đi tới bên cạnh đỡ ông ta dậy:“ Lưu đại nhân, ngài chảy máu rồi, để ti chức lau cho ngài.”
Nói rồi lấy cái khăn bọc đờm máu của Đỗ phu nhân, cẩn thận lau mặt cho ông ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây