Lưu Chính Hội còn đang nghĩ phải nói gì để kích động đám đông thì đột nhiên có một lão phụ nhân xông khỏi đám đông, nói to:“ Ngươi nói láo, Tả đại phu là người tốt, cả nhà họ đều là người tốt chữa bệnh cứu người! Thứ cẩu quan ngươi ngậm máu phun người.”
Tả Thiếu Dương ngước đô mắt ướt đẫm lên nhìn, thì ra là Lý đại nương, bà sống ở ngôi nhà nhở trong vườn thuốc nên thoát khỏi vụ vây bắt này. Chỉ thấy bà hai mắt đỏ hoe, nước mắt ào ào, vung nắm đấm khản giọng nói vớ xung quanh:“ Chư vị hương thân, đừng tin tên cẩu quan này! Hắn toàn nói năng bừa bãi thôi! Lão phụ là người cùng khổ ở Hợp Châu, bị trúng phong không có tiền chữa, chạy hết y quán toàn thành không ai chịu chữa cho, chỉ biết đợi chết. Chính nhờ Tả đại phu giữ lại, chữa khỏi bệnh lão phu.”
“ Hợp Châu xảy ra chiến loạn, nạn đói khắp nơi, toàn thành chết đói vô số, cả nhà Tả công tử không chỉ quyên tặng lương thực cho quân đội, còn mở lều nấu cháo cứu tế, lên chiến trường cữu chữa thương binh suýt nữa mất mạng .... Chuyện này ở Hợp Châu không ai không biết, không ai không hay, được Triệu vương gia đề bút thưởng tấm biển ủng quân giải mô nữa ...”
Giọng Lý đại nương rất to, nói rất nhanh, thoáng cái đã tuôn ra một tràng dài, Lưu Chính Hội quát:“ Câm miệng, ai cho điêu phụ ngươi tới đây nói quàng nói xiên! Vả miệng cho ta.”
Mấy giáp binh xông tới, tóm lấy Lý đại nương vả miệng bôm bốp, kệ máu mồm máu mũi trào ra, bà vẫn kêu to:“ Tả công tử lập y quán Xích Cước là để chữa bệnh miễn phí cho bách tính có gì sai, ngài ấy đi xa mấy tháng, các ngươi ở nhà thông đồng với nhau hại ngài ấy ... Ta biết vì sao, vì đệ đệ của bà nương ngươi là người Vu gia.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây