Thấy Tả Thiếu Dương không muốn nói, Miêu Bội Lan không truy hỏi, đổi chủ đề:“ Vừa rồi huynh ngắm sao phải không?”
“ Đúng thế, khi còn nhỏ ta đã thích ngắm sao rồi, mỗi khi tâm trạng không tốt, ta thường lặng lẽ ngắm sao trời, cảm thấy lòng hết sức yên bình.”
“ Còn nhỏ muội cũng thích ngắm sao.” Miêu Bội Lan ngẩng đầu kể:“ Khi đó muội mang củi từ trên núi về, trời đã tối, khắp trời đều là ánh sao lấp lánh. Muội liền ngồi ở tảng đá bên đường nghỉ ngơi, cứ thế nhìn trời sao, tưởng tượng mình được bay lên trên trời ngắm sao thì tốt biết mấy.”
“ Ừ, bây giờ bay lên thật cao, bay tới chỗ cả chim chóc cũng không tới được, tránh xa khỏi sự ồn ào trần thế ...” Tả Thiếu Dương bất giác lẩm bẩm:
Miêu Bội Lan đứng lại, nắm tay Tả Thiếu Dương, mắt đầy lo lắng:“ Ca, từ lúc huynh tới kinh thành, muội không thấy mấy khi huynh vui vẻ, luôn có người tới tìm huynh kiếm chuyện. Chúng ta tuy không có đôi cánh, không thể bay lên trên trời, nhưng chúng ta có đôi chân, chúng ta có thể đi tới bất kỳ đầu chúng ta muốn. Rời xa kinh thành, rời xa quyền quý, sống cuộc đời bình yên không cần tranh giành với ai.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây