“ Bởi vì chuyện ở chỗ bệ hạ thì khác hoàn toàn với đệ nói.” Tôn Tư Mạc mặt mày hết sức nghiêm trọng:“ Hoàng thượng gọi ta vào cung, hỏi ta có biết chuyện đệ chiếm đoạt số tài sản mà bệ hạ cùng các đại thần, tài chủ quyên tặng để cứu giúp bách tính không? Ta thất kinh hỏi chuyện thế nào, bệ hạ đưa cho ta rất nhiều tấu chương, trong đó nói đệ và Hầu Phổ thông đồng với nhau, làm giả sổ sách, lập nhiều danh mục chi tiêu giả, chiếm đoạn hơn 10 vạn quan! Hoàng thượng vô cùng tức giận đã chỉ thị Hình bộ thượng thư Lưu Chính Hội phụ trách tra việc này.”
Tả Thiếu Dương vừa sợ vừa giận, vỗ bàn nói:“ Bọn họ rõ ràng muốn vu vạ, đến hôm qua đệ mới trở về kinh thành, toàn bộ sự việc này vốn là ý của Đỗ Kính, không phải có giám sát ngự sử luôn theo dõi hoạt động của hội cơ kim sao, chẳng lẽ họ không biết? Sự việc kéo dài từ lúc đệ đi, họ không lập tức báo cho hoàng đế, đợi đệ về lại đổ lên đầu?”
“ Sư đệ, đệ đừng nóng.” Tôn Tư Mạc tất nhiên tin Tả Thiếu Dương, chưa nói ông biết con người của y đạm bạc, từ lúc hội cơ kim thành lập luôn có ông tham gia, mọi ẩn tình trong đó ông biết rõ nhất, hội thành lập xong thì họ đi Cù Châu, chuyện này chẳng thể nào có được, nhưng vấn đề phải làm cho rõ:“ Hoàng thượng nói, chuyện này có mấy đại thần cùng dâng tấu, phải tra cho rõ ràng, nếu đệ thanh bạch sẽ trả lại công bằng cho đệ, chứ không thể để không rõ ràng thế này.”
“ Hoàng thượng nói đúng lắm, đệ còn mong họ tra đây, cây ngay không sợ chết đứng.” Tả Thiếu Dương cố gắng trấn định lại, hoàng đế là Lý Thế Dân, thiên cổ nhất đế, y tin tưởng không để bọn gian tà qua mắt:
Cây ngay không sợ chết đứng ư, nói thì nói thế, Tôn Tư Mạc không yên lòng, vì từ trong lời hoàng đế, ông ta nghe ra, hoàng đế tin tưởng mấy tấu chương kia rồi, chuyện này sẽ vô cùng khó giải quyết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây