Tả Thiếu Dương mơ hồ nhận ra, mình đang là người bị cô lập ở chính hội cơ kim mình lập nên, hay nói cách khác, bọn họ chưa bao giờ có nhận thức chung ngay từ đầu, đám người này ngang nhiên chiếm đoạt tiền mà coi như không:“ Các ngươi làm giả sổ sách, đút vào túi riêng, chiếm đoạt của công, không phải tội à?”
“ Của công nào ạ? Số tài sản này của hoàng thượng, của lão thái gia nhà tiểu nhân và các vị hội viên quyên tặng, chẳng qua là trên danh nghĩa là của hội trưởng, khi chia tiền, toàn bộ thành viên hội cơ kim đều có, chuyện này mọi người đều biết. Ngay cả hội trưởng ngài mỗi tháng được 200 quan, chiếm quá nửa số lợi nhuận của hội cơ kim đấy! ... Đương nhiên đây là đây là ý kiến của tất cả mọi người, đúng không? Cho vào túi riêng thật, nhưng là túi riêng tất cả mọi người, phải không?” Đỗ trướng phòng ra sức lấp liếm:
Cả đám cười nịnh, chỉ Hầu Phổ là vẫn chẳng tỏ thái độ gì.
Đánh trái khái niệm, Tả Thiếu Dương mặt âm trầm:“ Các ngươi lấy hình thức phân chia hoa hồng để ăn chia tài sản hội cơ kim, đó là chiếm đoạt tài sản của hội. Đừng cho rằng các ngươi chia hoa hồng cho ta thì ta khoan dung cho các ngươi, ta bỏ qua, vương pháp cũng không bỏ qua.”
Đỗ trướng phóng hỏi lại:“ Hội trưởng đang nói tới điều vương pháp nào, tiểu nhân không hiểu, vương pháp đâu có quy định tài sản của hội cơ kim?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây