Hỏa kế nghe một cái là biết ngay người hiểu thuốc rồi, có chút hoảng sợ, làm sao có thể đám dân đen này biết chữ, biết cả thuốc nữa à? Nhưng nhìn kỹ lại thì chỉ thấy một tên ăn mày bẩn thỉu, liền vững lòng trở lại:“ Ngươi nói cái gì, bốc sai cái gì? Muốn gây chuyện đấy à? Cho ngươi một miếng cơm để ăn, ngươi còn lải nhải, muốn nhân sâm à? Đái một bãi soi cái mặt ngươi vào xem xem bản thân là ai? Loại như ngươi mà đòi nhân sâm à? Đi ra khỏi đây rẽ phải, trăm bước có cái nhà xí, ở đó nói không chừng có nhân sâm người ta ỉa ra đấy! Cút xéo!”
Thái độ tên hỏa kế vô cùng ác liệt, đây chính là y quán mình lập ra để giúp đỡ người nghèo đấy à? Biến thành cái thứ gì thế này, Tả Thiếu Dương rốt cuộc không nhịn được nữa, tay vỗ sầm lên bàn, khiến tên hỏa kế giật bắn mình, những người trong phòng đều nghe thấy tiếng động đó, quay sang nhìn.
“ Gọi chưởng quầy các ngươi tới đây.”
Tên hỏa kế bị khí thế của Tả Thiếp Dương làm khiếp đảm, lùi lại mấy bước liền, lưng va phải tủ thuốc mới thôi.
Đại phu vừa rồi khám bệnh cho Tả Thiếu Dương sớm chướng mắt với y, giờ thấy y kiếm chuyện, đứng bật dậy quát:“ Này, thằng ăn mày đâu ra thế? Tới đây làm càn à? Người đâu? Đánh đuổi nó ra ngoài.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây