Tả Thiếu Dương mặc bộ quần áo rách nát kia, xoa cho tóc rối lên, lòa xòa che đi gương mặt, lại ngồi xuống xoa tay vào chân tường cho thật bẩn, bôi lên mặt. Xem xét lại một lượt, không thấy có sơ hở nào nữa mới xách gói thuốc, cúi thấp đầu xuống học theo những người khác xếp hàng trong đội ngũ.
Người sau đẩy người trước, chân nhón lên nhớn nhác nhìn, có vẻ sốt ruột lắm. Đội ngũ tiến rất nhanh, chẳng bao lâu Tả Thiếu Dương đã đi vào một gian phòng, chỉ thấy một mặt phòng là tủ thuốc dài, mười mấy tên hỏa kế đang phân loại thuốc, sau một cái bàn là tên thanh niên mặt mày xanh xao hốc hác như trải qua bạo bệnh, mặc áo xanh lam ngồi vắt chân bên cạnh sọt, sọt chứa đầy tiền.
Người bệnh ở trên cùng đưa gói thuốc cho hắn, tên thanh niên mở ra nhìn lướt qua, bốc năm đồng tiền trả cho người bệnh rồi ném gói thuốc sang bên. Ngay lập tức có hỏa kế chạy tới lấy gói thuốc mang tới cái bàn dài phân loại, rồi cho thuốc vào từng ngăn kéo.
Tả Thiếu Dương nhìn tới đây là hiểu rồi, cố nén lửa giận trong lòng xuống, đợi tới lượt mình cũng đưa gói thuốc tới. Tên thanh niên kia khi mở gói xem thuốc, Tả Thiếu Dương quan sát kỹ hắn, thấy rất quen mắt, nghĩ tới tình huống mà tên ăn mày kia vừa mới nói cho mình biết, y muốn xác nhận, khom người nói:“ Chào Vu đại phu.”
Tên thanh niên thuận miệng “ừ” một tiếng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tả Thiếu Dương, chỉ thấy tên ăn mày quần áo rách nát, toàn thân bẩn thỉu, tóc rối bù lòa xòa che gần hết mặt, hắn không nhận ra là ai, nghi hoặc hỏi:“ Ngươi là ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây