Tả Thiếu Dương bị những lời của Giả y quan kia làm tức tới bật cười, lúc này y còn chưa thấy việc có gì nghiêm trọng, chẳng qua là lão già không biết gì, rảnh rỗi tới quán trà nghe mấy lời đồn thổi vô căn cứ mà thôi:“ Ta vơ vét làm đầy túi riêng thế nào? Con người ta mặt dày lắm, muốn nghe các ngươi nghị luận sau lưng ta ra sao, có thể nói không?”
“ Hừ, lão phu đây không phải loại người nói sau lưng người khác, thứ người như ngươi chửi thẳng mặt có sao ... Hội cơ kim Xích Cước kia nắm trong tay gia tài mấy trăm vạn quan mà ngươi chẳng làm nổi vài việc ra hồn, ngược lại hậu viện nhà ngươi thì vườn rộng mênh mông, xây nhà xây cửa, bây giờ còn sắp khai trương hiệu thuốc, không phải vơ vét gián tiếp chưa đủ, muốn tự mình kiếm thêm sao? Những nơi khác mở y quán chỉ mất nửa tháng, ngươi thì sao, mang số tiền lớn tới Tô Châu, chơi liền mấy tháng mới chịu về, mỹ cảnh mỹ nữ chốn thiên đường nhân gian hẳn làm Tả hội trưởng quên lối về nhỉ?” Giả y quan mỉa mai hết sức cay nghiệt:
Hay quá, hay quá, chuyến này mình đi Cù Châu, mấy phen sinh tử, không ngờ trở về trong mắt người ta lại thành thế này, Tả Thiếu Dương giận không nói lên lời, đúng là lão già hồ đồ hết mức, không biết gì phán bừa phán bậy.
Chúc Dược Quỹ can:“ Đủ rồi Lão Giả, toàn là chuyện nghe đồn đoán bậy, Tả hội trưởng mở y quán Xích Cước là để tạo phúc cho bách tính.”
“ Ôi thế à?” Giả y quan đập mạnh chén trà xuống:“ Ba ông đều là người mở dược hành, cái khác không biết, bọn chúng từ chỗ các ông nhập bao nhiêu thuốc? Chi phí bao nhiêu tiền? Nhưng công bố ra ngoài bao nhiêu tiền? Rồi bao nhiêu bách tính cùng khổ thực sự nhận được thuốc? Bao nhiêu đút vào túi y?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây