Tả Thiếu Dương chẳng tự dọa mình, không vì một chút máu mà khiến bản thân cả đêm thấp thỏm không ngủ nổi. Ngược lại ba cô gái thì co ro trên giường, không ai ngủ, tai dựng lên, trong đầu không biết là đã tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện kinh dị rồi. Thậm chí Thanh Mị Tử nằm trong cùng đã rút dao ra đặt ở bên cạnh, đầu óc chưa gì đã tính toán trăm cách đối phó nếu đối phương giết thái sư thúc tổ, nhân bóng tối tập kích mình thì sao?
Các nàng đợi rất lâu mà chẳng thấy gì, cuối cùng mắt díp lại ngủ mất, nhưng chẳng ai ngủ được say, cứ mơ mơ màng màng. Thế rồi bọn họ nghe thấy bên cạnh có tiếng động, hơi lộn xộn, không rõ là tiếng gì? Tiếp đó ngoài sàn thuyền có tiếng rầm rầm, hẳn là bước chân.
Ba cô gái đồng loạt ngồi bật dậy nhìn nhau trong bóng đêm, sau đó vội vàng rời giường rón rén đi ra gian ngoài, Thanh Diệu Tử lay cánh tay Tả Thiếu Dương, gọi khẽ:“ Thái sư thúc tổ, tỉnh dậy ...”
Không ngờ chưa nói hết bị Tả Thiếu Dương đặt tên lên môi nàng xuỵt nỏi.
Tả Thiếu Dương sớm để ý rồi, thổi phù một cái tắt đèn lồng trong tay Bạch Chỉ Hàn, tránh ánh sáng hắt ra ngoài. Lúc này động tĩnh ở phòng bên cạnh không còn, chỉ có tiếng động giống như bước chân ở ngoài sàn thuyền. Nương theo ánh trăng lờ mờ chiếu qua cửa sổ, Tả Thiếu Dương khẽ khàng đi tới bên cửa, mở ra một khe nhỏ, thấy có bóng người đang đổ cái gì đó xuống sông, nghe ùm một cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây