Về tới căn nhà, Tả Thiếu Dương mới nhận ra, tuy nó chưa đổ nhưng hỏng rồi, không dùng được nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ e đẩy mạnh một cái thôi là đổ xuống, khỏi phải nghĩ tới việc nằm lên võng nữa. Giờ Tả Thiếu Dương chẳng còn sức mà đi sửa lại căn nhà, càng không dại chui vào đó ngủ, sập xuống một cái, khi đó mình chẳng còn sức chui ra khỏi đống gỗ.
Đúng là tai bay vạ gió mà, dù sao trời không lạnh, Tả Thiếu Dương lại bước thấp bước cao đi ra, nằm luôn xuống bên cạnh con lợn rừng, mượn cái xác lớn của nó để che gió ngủ.
Toàn thân ướt đẫm máu lợn cũng chẳng muốn tìm quần áo sạch đễ thay, liên tục trải qua hai việc lớn dày vò cả thân xác lẫn linh hồn, toàn thân đã hư thoát.
Tả Thiếu Dương cứ thế ngủ thiếp đi.
Chẳng biết qua bao lâu, đang ngủ thì mơ mơ hồ hồ bị người ta lay mạnh, bên tai truyền tới giọng nói cấp bách của Tiêu Vân Phi:“ Tả Thiếu Dương, ngươi làm sao thế ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây